Nghịch Lý Của Thành Công: Đi Tìm Sự Nổi Tiếng Và Ưu Tiên Cá Nhân

Mới đây, trên Twitter, Tim Ferriss đã chia sẻ một câu chuyện cực kỳ "deep" về cảm giác choáng ngợp khi thành công với cuốn sách The 4-Hour Workweek. Ổng kể lại khoảnh khắc biết tin sách mình lọt vào danh sách bestseller của The New York Times – một cột mốc thay đổi cuộc đời chỉ sau một đêm. Nhưng mà, nổi tiếng đâu phải toàn màu hồng, nó kéo theo cả đống drama: cơ hội tới tấp, lời mời mọc ngập đầu, và ổng bắt đầu vật lộn với cái tính "làm hài lòng người khác" (people-pleasing). Từ chỗ sống với JOMO (Joy of Missing Out – vui vì không tham gia), ổng chuyển sang FOMO (Fear of Missing Out – sợ bỏ lỡ) lúc nào không hay
Câu chuyện của Ferriss làm mình nhận ra một điều: thành công không chỉ là ánh hào quang, mà còn là áp lực tâm lý nặng nề. Ban đầu thì vui, nhưng rồi cái cảm giác được công nhận dễ biến thành một cuộc đua điên cuồng để làm hài lòng người khác, còn ưu tiên cá nhân thì bị vứt xó. Không chỉ riêng Ferriss, nhiều người nổi tiếng hay thành công lớn cũng từng trải qua cảm giác lo âu và choáng ngợp tương tự.
Ferriss có nhắc đến một từ tiếng Đức khá hay: Torschlusspanik, nghĩa là "hoảng loạn vì cửa sắp đóng". Hiểu nôm na là cái cảm giác sợ bỏ lỡ cơ hội khi thời gian không còn nhiều. Từ này bắt nguồn từ thời trung cổ, khi cổng thành phố sẽ đóng vào ban đêm, và ai không kịp vào thì coi như "toang". Nghe cũng hợp lý phết, vì nổi tiếng cũng giống như đứng trước cánh cổng lớn, vừa có cơ hội, vừa dễ bị tổn thương
Trong giai đoạn "bão tố" này, Ferriss nhận ra cái tính hay chiều lòng người khác của mình đã gây hại thế nào. Ban đầu thì còn kiểm soát được, nhưng khi cuốn sách nổi đình nổi đám, lượng yêu cầu gửi tới ổng tăng chóng mặt, và mọi thứ bắt đầu vượt ngoài tầm tay. Cái việc cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người không chỉ khiến ổng mệt mỏi mà còn ảnh hưởng đến tài chính và sự hài lòng cá nhân. Nghe mà thấy đồng cảm ghê!
Cái chuyển biến từ JOMO sang FOMO của Ferriss lại càng đúng trong thời đại mạng xã hội bây giờ. Ai cũng muốn "online 24/7", sợ mình bị bỏ lỡ cái gì đó, và thế là dễ bị kiệt sức. Hành trình của Ferriss nhắc nhở tụi mình rằng: ưu tiên sự bình yên cá nhân và sức khỏe tinh thần quan trọng hơn nhiều so với việc chạy theo sự công nhận từ bên ngoài. Sống với JOMO – vui vì không tham gia – giúp mình tập trung vào những gì thực sự quan trọng, và sống "chill" hơn.
Ngoài ra, cái chuyện học cách nói "không" cũng là một kỹ năng siêu cần thiết để giữ vững ưu tiên cá nhân. Ferriss nhận ra rằng từ chối không chỉ là cách bảo vệ bản thân, mà còn là "siêu năng lực" giúp mình lấy lại thời gian và năng lượng. Điều này cũng giống như lời khuyên của Warren Buffett – một trong những người giàu nhất thế giới – rằng: muốn thành công lâu dài, phải biết chọn lọc và chỉ tập trung vào những gì thực sự quan trọng.
Câu chuyện của Ferriss cũng mở ra một chủ đề lớn hơn: thành công ảnh hưởng thế nào đến các mối quan hệ cá nhân. Có người còn bình luận rằng lối sống của người nổi tiếng có thể làm khó việc duy trì các mối quan hệ ý nghĩa, như chuyện lập gia đình chẳng hạn. Áp lực từ cuộc sống công khai dễ khiến người ta bị giằng xé giữa ước mơ cá nhân và kỳ vọng xã hội, dẫn đến những quyết định khó khăn định hình tương lai.
Tóm lại, câu chuyện của Tim Ferriss trên Twitter là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về sự phức tạp của thành công. Được công nhận thì vui đấy, nhưng nó cũng mang theo cả đống thử thách cần phải vượt qua. Hiểu được tác động tâm lý của sự nổi tiếng, học cách nói "không", và ưu tiên sức khỏe tinh thần sẽ giúp tụi mình quản lý tốt hơn những áp lực của thành công mà vẫn giữ được bản chất thật của mình. Như Ferriss đã chứng minh, con đường đến hạnh phúc không nằm ở việc chạy theo sự công nhận từ bên ngoài, mà ở chỗ dám đặt ra ưu tiên của riêng mình giữa muôn vàn tiếng ồn.