Viết Lên Niềm Vui: Sức Mạnh Biến Hóa Của Việc Viết Đầy Hứng Khởi

Mới đây trên Twitter, anh chàng Dickie Bush đã chia sẻ hành trình viết lách của mình, từ những ngày đầu đầy gian nan. Nào là bí ý tưởng, trì hoãn, rồi cả cảm giác "mình là ai, đây là đâu" (aka hội chứng impostor). Nghe thôi đã thấy quen quen, đúng không? Nhưng điều làm người ta chú ý chính là cú "quay xe" trong cách anh ấy tiếp cận việc viết: tối ưu hóa cho sự hứng khởi. Nghe thì đơn giản, nhưng chính thay đổi này đã biến những buổi viết lách của anh từ "cực hình" thành "cực vui", đồng thời mở ra một cuộc trò chuyện lớn hơn về việc viết như một liệu pháp tinh thần và tầm quan trọng của niềm vui trong sáng tạo.
Một dòng tweet của Bush đã tóm gọn triết lý mới của anh: "Mục tiêu của tôi là viết 90 phút vào mỗi buổi sáng, càng nhiều ngày càng tốt. Và cách duy nhất để tôi bám trụ được? Tối ưu hóa cho SỰ HỨNG KHỞI." Nghe ngầu chưa? Cách tiếp cận này cũng khớp với nhiều nghiên cứu cho rằng viết lách có thể là một hoạt động trị liệu, giúp con người xử lý cảm xúc và giảm căng thẳng. Bằng cách biến việc viết thành một trải nghiệm thú vị, Bush không chỉ tận dụng được lợi ích tinh thần của nó mà còn biến nó thành một nguồn cảm hứng và sáng tạo.
Bí ý tưởng (hay còn gọi là "ngồi nhìn màn hình trống trơn") là nỗi ám ảnh của không ít người. Nghiên cứu chỉ ra rằng nó thường xuất phát từ những rào cản tâm lý như thiếu tự tin hay áp lực phải viết "chuẩn chỉnh". Chiêu của Bush – tập trung vào những chủ đề khiến anh thấy phấn khích – chính là liều thuốc giải độc hiệu quả. Khi ưu tiên những gì mình thích, anh ấy đã phá tan những rào cản thường bóp nghẹt sự sáng tạo.
Ngoài ra, việc thiết lập một thói quen viết lách, như cách Bush dành 90 phút mỗi sáng để viết, cũng là một yếu tố quan trọng được khoa học ủng hộ. Viết đều đặn không chỉ giúp cải thiện chức năng não mà còn kích thích sự sáng tạo. Thói quen này giống như một "bộ khung" an toàn, giúp giảm bớt lo lắng về việc "không biết viết gì", đồng thời tạo không gian để bạn thoải mái bung xõa ý tưởng mà không sợ sai.
Cái ý tưởng "tối ưu hóa cho sự hứng khởi" của Bush cũng rất hợp với nguyên tắc về sự gắn kết và động lực nội tại. Khi làm những việc mình thích, bạn sẽ thấy vui hơn, làm tốt hơn. Bush kể rằng có những hôm anh viết hăng quá, từ 90 phút kéo dài thành vài tiếng đồng hồ, chỉ vì chủ đề quá cuốn. Đấy, niềm vui khi viết chính là "chất xúc tác" cho năng suất, giúp bạn không chỉ làm được nhiều hơn mà còn làm tốt hơn.
À, còn một điều nữa: môi trường viết lách cũng quan trọng lắm nha. Trong tweet của Bush, hình ảnh đi kèm là một góc bàn nhỏ xinh ngoài trời, nhìn ra bờ biển xanh mướt. Đúng kiểu "chill hết nấc"! Nghiên cứu về tâm lý môi trường cũng cho thấy rằng không gian tự nhiên có thể cải thiện chức năng não và kích thích sáng tạo. Vậy nên, chọn một góc viết đẹp, thoáng đãng cũng là cách để buổi viết của bạn thêm phần "chill phết".
Tóm lại, câu chuyện của Dickie Bush là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về tầm quan trọng của niềm vui và sự hứng khởi trong việc viết lách. Khi bạn tiếp cận việc viết với một tinh thần thoải mái, vui vẻ, bạn sẽ dễ dàng vượt qua những rào cản tâm lý thường gặp. Dù là qua việc thiết lập thói quen, tối ưu hóa cho sự hứng khởi hay tạo một không gian viết đầy cảm hứng, bạn đều có thể khai phá tiềm năng của mình và tìm lại niềm vui trong việc viết. Viết lách, khi được làm với sự nhiệt huyết, không chỉ là một công việc mà còn là một hành trình trị liệu, làm phong phú thêm cuộc sống của chúng ta.